Trần Trương
Ngày đánh giặc mẹ tiễn con đi cùng nước mắt lẫn trong nụ cười
Ngày thắng giặc mẹ lần bước rưng rưng trong nhạt nhòa hương khói
Gần bốn mươi năm mẹ ôm một niềm tin xa vợi
Và bây giờ mẹ khóc thầm bởi xa vợi …niềm tin
Đừng khóc nữa mẹ ơi!
Bởi cái bảng vàng kia chưa bao giờ là vàng thật
Và lòng mẹ cũng chẳng mơ vàng
Trong mỗi “hạt vàng” bây giờ chứa đầy khuất tất
Mẹ chắt chiu bán rau sau mấy năm trời
Đủ tiền mua chiếc ti vi 37 inh cho vui nhà vui cửa
Giữa tháng 10 này mẹ dằn lòng đòi bán nó đi
Dù đắt rẻ mẹ không xem nữa.
Mẹ bảo: Tao muốn đi nhanh đến nơi thằng Tư Liệt sĩ
Để muôn năm thanh thản đời mình
Cho mẹ khóc thêm một lần và một lần cuối nữa
Khi cả nỗi buồn cũng vô cảm khôn nguôi
Thôi xin đừng khóc nữa mẹ ơi!!