Chàng vừa dùng xong bữa sáng. Bữa sáng ăn nhẹ, món cuối cùng là ly cà phê màu đen sậm nhấm nháp từng ngụm nhỏ. Xong một ngụm chàng đặt cái ly trên mặt bàn, mắt mơ màng nhìn ra xa lắng nghe cái vị đắng dịu thơm mát của Trung Nguyên. Như thường lệ đúng vào cái thời điểm ấy người quản gia rón rén đẩy cửa đi vào, trên tay là một tập báo hằng ngày. Chàng không có thói quen đọc báo qua mạng. Hay ho gì mà đọc những chuyện vô bổ nhăng nhít của bọn blogger vô công rồi nghề viết ra. Vì thế chàng chỉ đọc báo in trên giấy. Báo in trên giấy chàng chỉ tin tưởng và thường đọc có vài tờ: Nhân Dân, Quân Đội Nhân Dân, Lao Động, Sài Gòn Tiếp Thị...Còn những thứ đại loại như Đại Đoàn Kết, Người Cao Tuổi thì cho qua. Chàng hờ hững cầm tờ Nhân Dân liếc qua rồi đặt nó xuống bàn. Kế đến là Sài Gòn Tiếp Thị. Mắt chàng đang liếc qua các cột báo chợt mở to, chàng đưa tay sửa lại đôi kính mắt, đưa tờ báo vào gần hơn rồi chăm chú đọc. Một phút im lặng trôi qua. Người ta thường nói trước khi bão đến trời chợt lặng gió. Cái vụ lặng gió đó nó giống như cái phút im lặng trước khi bùng nổ của chàng. Bởi vì sau cái phút im lặng đó chàng chợt gầm lên: " Quân này láo! Chúng nó là ai mà dám cả gan viết về Chị Hai của ta như thế này?". Bão đến làm đổ cây cối. Còn sự bùng nổ của chàng làm khổ cái bàn. Cái bàn không đứng yên được nữa mà đổ chổng kềnh. Sự tức giận khiến chàng co chân đạp mạnh một cái khiến cái bàn đổ rầm xuống đất. Cái ông Newton thật oái ăm khi phát minh ra định luật thứ ba nói về lực và phản lực. Phản lực nào ở đây? Thì nó là phản lực của chiếc bàn chứ còn ai vào đây nữa!