Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

MỘT NHÀ THƠ TRẺ CẦN GIÚP ĐỠ

Kính thưa các anh các chị, chúng tôi những người bạn của anh Tạ Bá Hương, một nhà thơ trẻ của mảnh đất Tuyên Quang, thực lòng chẳng muốn viết những dòng này. Nhưng vì số phận đã đẩy Hương vào một hoàn cảnh đặc biệt và chúng tôi cũng vào một tình thế đặc biệt với trách nhiệm của tình bạn. Tạ Bá Hương sinh năm 1977, tốt nghiệp trường viết văn Nguyễn Du, hiện là phóng viên của Đài Phát thanh và Truyền hình Tuyên Quang, từng tham dự Hội nghị viết văn trẻ toàn quốc lần thứ VIII, anh đã xuất bản 2 tập thơ: Dòng sông thời gian, Đêm trở giấc. Hương sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, từng lăn lộn làm đủ nghề để kiếm sống: làm ruộng, làm thuê, đào vàng… Hiện nay, Tạ Bá Hương đang mắc một căn bệnh nan y, đó là suy thận độ 4 và phải chạy thận nhân tạo. Cứ mỗi một tuần Hương vào viện 3 buổi, mỗi buổi khoảng 4 tiếng để lọc lại máu. Suy thận là một căn bệnh tiêu tốn rất nhiều tiền và người bệnh sẽ phải sống chung cho đến chết trừ khi có tiền để thay thận. Với đồng lương của hai vợ chồng làm viên chức nhà nước để nuôi hai con nhỏ (một bé trai 4 tuổi và một bé gái 1 tuổi) vừa lo tiền thuốc thang, chạy thận cho Hương là một việc vô cùng chật vật. Hương và gia đình cũng có mong muốn được thay thận nhưng đó là một việc dường như không tưởng với hoàn cảnh gia đình Hương bây giờ, vì đòi hỏi chi phí quá lớn (khoảng 800 triệu). Khi ngồi viết những dòng này thực lòng chúng tôi đầy hoang mang nhưng rồi cũng rất hy vọng. Trước mắt là hy vọng sẽ giúp được một phần nhỏ bé để Hương có tiền thuôc thang và chạy thận và biết đâu đó, một điều kì diệu sẽ đến giúp Hương có thể thay thận.


 Chúng ta đang sống một cuộc đời có quá nhiều những bất trắc, quá nhiều mất mát, quá nhiều những nỗi buồn, quá nhiều những lo toan, nhưng chúng ta sẽ làm nên những niềm vui nho nhỏ khi chúng ta tạo ra được niềm tin trong cuộc đời này bằng cách chia sẻ cùng nhau. Rất mong các anh chị, các bạn các tổ chức, doanh nghiệp hãy chia sẻ với hoàn cảnh của một nhà thơ, một người con chất phác hồn hậu của mảnh đất Tuyên Quang; giúp cho người vợ trẻ và hai đứa con thơ của anh có được niềm tin và chỗ dựa trong cuộc đời này.

Mọi sự giúp đỡ của các anh chị và các bạn xin được gửi về:



Tạ Bá Hương

tPhóng viên Đài PT- TH tỉnh Tuyên Quang

Đường Tân Trào - TP. Tuyên Quang

DD: 0978844950

Tài khoản: 34110000070983

Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Tuyên Quang



Xin chân thành cảm ơn!





Tuy bệnh tật hoành hoành, nhưng Tạ Bá Hương vẫn lặng lẽ gửi lòng mình vào mỗi trang thơ. Tho của Hương là sự trở về của ký ức làng quê, giống như một sự tri ân và cả sự nặng lòng với nó. Cái làng quê nghèo ấy hiện ra trong thơ Hương, nơi có bết bùn rơm rạ, nơi có sự nhọc nhằn, cay đắng của mẹ, cha trong cuộc mưu sinh hàng ngày.



Dưới đây chúng tôi cũng xin được giới thiệu một số bài thơ của Tạ Bá Hương:



MƯA ĐỒNG LÀNG



Đồng làng vừa mới gặt xong

trả người chắc mẩy mà đong rét đài

hạt mầm ngóng phía giêng hai

sá cày ngủ giữa sần chai tay cầm



xoay tròn tính vụ quanh năm

qua nắng nỏ, lại căm căm rét về

chiêm mùa sấp mặt ven đê

buồn vui qua những bộn bề lo toan



về xin làm giọt mưa chan

hương mùa, hương đất giờ ngan ngát đầy

từng vuông ruộng hẹp chỉ tay

từng bông lúa đang khô gầy mẹ ơi



thì thầm khúc nhạc mưa rơi

từ trong nứt nẻ vọng lời hoan ca

nỗi niềm cũng nở thành hoa

mà trong mắt mẹ như là bão quăng



người về cầm sợi mưa giăng

vẫn làng xóm, vẫn thơm hăng đất đồng

mùa đi thút thít bên sông

cho người thắc thỏm ngóng trông cuối làng



tựa lưng vào phía mưa sang

mưa hay nước mắt đồng làng đang rơi

hạt nào buồn, hạt nào vui

hạt nào...

để nhớ khoảng trời quê xưa?



20/ 11/ 2012







CHỊ



Trắng vành khăn giữa nghĩa trang

nghĩa trang bước chị chiều loang, nắng nhoà



hồn anh thức với cỏ hoa

cái gần lại hoá cái xa bời bời



ven làng vẳng tiếng đưa nôi

chị nghe từng giọt mặt rơi xót lòng



đào mồ chôn nhớ theo mong

nỗi đau đi trọn một vòng nỗi đau



nét mềm con gái xưa đâu

giờ duyên hết mặt, hương trầu hết cay



bấu vào hư ảo mà say

bàn tay cuốc nắng đường cày lật mưa



gánh chiều đắp đổi sang trưa

một duyên phận chị, một thừa lo âu



lại về thức giữa canh thâu

xoè tay chị lặng vá khâu... nỗi niềm.







THÔI EM



Thôi em phận cỏ phiêu bồng

đừng nói thêm nữa cho lòng anh đau



thôi em chẳng phải của nhau

đừng cân đo đếm nông sâu làm gì



thôi em đừng có ướt mi

anh như cánh gió thiên di tháng ngày



thôi em đừng có hao gầy

hãy coi như chuyện của ngày không đâu



giờ về buộc kín nỗi đau

xa em, anh với canh thâu

thức cùng







VỚI QUÊ



Ta về với chốn phồn hoa

phố đông đúc thế như là xa xôi

dối gian cả những nụ cười

thì đâu tìm được nhúm người mà quen



ta từ bùn đất lấm lem

từ trong rơm rạ đồng chiêm mà về

biết rằng đâu cũng là quê

tự nhiên thèm ngụm nước khe đầu nguồn

nỗi buồn rỗng ruột nỗi buồn

ở quê giờ chắc chuồn chuồn đương ra

áo sông dệt tím hoa cà

bước chân ngấn giọt phù sa mỡ màu

mé rừng gửi lại núm nhau

thời gian như một chuyến tàu đi xa



bây giờ sống giữa phồn hoa

ta như viên sỏi bị va đập nhiềư

trái tim vỡ vạc bao điều

người chen chúc phố vẫn nghèo tri âm

trong mơ hoá mạch nước ngầm

ngược về rung nhịp bổng trầm ngân vang



giữa miền nắng dội chang chang

với quê ta nguyện đa mang, nợ nần.





VỀ VỚI NGÀY XƯA



Ta về chảy với sông Gâm

chảy cùng nhịp sóng rì rầm đâu đây

quờ tay chạm mặt thung mây

bóng đêm như lá rụng đầy lưng nương



ta về thức với mù sương

vọng bao trầm tích con đường cha ông

năm xưa mở cõi vun trồng

gieo hi vọng giữa mênh mông gió gào



ta về hát với trăng sao

phà theo nhịp thở nôn nao đại ngàn

lửa nhen bén chuyện díu dan

rượu ngô ấm bếp nhà sàn đêu sâu



ta về khóc với bờ lau

nghe từng thới đất bạc màu đương xanh

đi qua muôn vạn thác ghềnh

giờ về gặp lại chính mình ngày xưa





TÔI YÊU TẤC ĐẤT QUÊ NHÀ



Tôi yêu tấc đất quê nhà

Như yêu cổ tích của bà năm xưa

tiếng gà eo óc ban trưa

ngẫm thương dáng chị nắng mưa đi về

cỏ gầy bạc mớm chân đê

cây còm cõi sống chẳng chê đất nghèo



lặng thầm nhớ, lặng thầm yêu

khúc sông nặng trở bao nhiêu đắp bồi

cánh đồng gieo hạt mồ hôi

đường cày cha dạy cho tôi lần đầu

đói nghèo biết sẻ san nhau

giếng làng đêm thức tiếng gầu lâm râm



mẹ thời chiếc áo sồi thâm

tháng Ba buốt ngọn kim châm của trời

nợ nần từng vốc mồ hôi

tôi thành Chúa Chổm cả đời trả, vay

trả cho vết nứt bàn tay

trả cho màu mỡ những ngày xa quê.





NẺO VỀ



Vốc lên kỷ niệm tôi tìm

gặp bao mắt sóng khuất chìm dòng sâu



em giờ ở mãi nơi đâu

để cho tôi gọi một câu mà thừa



đã từng lội nát cơn mưa

tôi tìm cây cải thuở chưa bén ngồng



người neo mấy bến mấy sông

tôi neo ở phía cơn dông cuộc đời



trót tiêu hoang nửa phận người

vẫn chưa đi hết cái thời đam mê



câu thơ gọi tuổi thơ về

thẫm chiều cỏ rối bờ đê một mình